Con mắt thứ 3, tập khai mở?
Hãy kiên trì đọc để tìm hiểu, ai cũng có khả năng này chỉ có điều tập luyện ra sao, mức độ kết quả thế nào, còn bí ẩn:
Các nhà khoa học từ lâu đã tranh luận và
nghiên cứu về giả thuyết này. Theo họ, con mắt thứ ba rất có thể là cơ quan
giúp một số người có được những khả năng hết sức đặc biệt như tiên tri hay thần
giao cách cảm…, và bất cứ ai trong chúng ta cũng có con mắt đó, vấn đề là ta có
biết “mở” nó ra hay không.
Khả năng đọc được chữ hay phim ảnh trong một
phong bì dán kín, ngăn ánh sáng, được đặt trên trán của nhiều nhà ngoại cảm
không phải là quá xa lạ với chúng ta. Khoa học hiện vẫn chưa thể giải thích
thấu đáo về hiện tượng này. Còn truyền thuyết cổ xưa của phương Đông lại khẳng
định, có những trung tâm năng lượng đặc biệt có khả năng đọc và phát ra các
dạng ý nghĩ được gọi là “con mắt thứ ba”.
Việc sùng bái loại mắt này có nguồn gốc từ rất
xa xưa. Trong nhiều tín ngưỡng phương Đông, cơ quan đặc biệt này gần như được
coi là tài sản riêng của các vị thần. Nó cho phép họ theo dõi lịch sử của toàn
bộ thế giới, nhìn thấy tương lai, quan sát bất cứ ngóc ngách nào trong vũ trụ
bao la. Có thể thường xuyên bắt gặp con mắt thứ ba được gắn trên trán các vị
thần trên các hình vẽ hay pho tượng tại những đền chùa đạo Phật. Một số nhà
nghiên cứu còn cho rằng, đây chính là ký ức về những “tổ tiên có nguồn gốc
ngoài trái đất” của nhân loại. Theo những truyền thuyết còn tồn tại đến ngày
nay, con mắt đó giúp họ có những khả năng hết sức đặc biệt - thôi miên và tiên
tri, thần giao cách cảm và tác động từ xa, khả năng thu nhận kiến thức trực
tiếp từ trí tuệ của vũ trụ, biết được quá khứ và tương lai ...
Những người luyện yoga trên thực tế đã khai phá
được các khả năng tâm lý khác thường. Nhiều người từng tận mắt chứng kiến kỳ
công của họ đã nhận xét: “Chính xác tương tự như các tia sáng xuyên qua kính
hay tia X đi qua các vật không trong suốt, nhà yoga có thể nhìn thấy các đồ vật
đằng sau bức tường dày, biết nội dung bức thư trong phong bì dán kín hay phát
hiện kho báu dưới đất nhờ sự giúp đỡ của con mắt tinh thần bên trong của mình”.
Phạm vi ảnh hưởng của “con mắt thứ ba” còn vượt
ra ngoài không gian 3 chiều quen thuộc đối với chúng ta. Các nhà yoga có thể
quan sát được các sự kiện diễn ra trên những khoảng cách lớn, và ở bất cứ thời
gian nào: quá khứ, hiện tại hay tương lai. Tại Ấn Độ, những người có khả năng
kỳ diệu như vậy được gọi là Trikalazna (người biết ba thời gian). Tuy
nhiên, không phải nhà yoga nào cũng có được những khả năng đặc biệt trên - tất
cả phụ thuộc vào sự phát triển của “con mắt thứ ba”. Theo truyền thống của
yoga, người ta chia những khả năng này thành 4 mức độ.
Mức thấp nhất cho phép nhìn thấy những vòng hào
quang (hay còn gọi là tinh hoa) phát tiết ra từ đồ vật hay con người. “Hào
quang” này thường thay đổi về hình dạng và màu sắc tùy theo mức độ sức khỏe và
trạng thái tâm lý của người đó. Chính nhờ khả năng này, một vài nhà yoga có khả
năng dự đoán được một số bệnh tật của con người.
Ở mức độ tiếp theo, con người có thể quan sát các
đồ vật và sự kiện tương tự như trong một “bản vẽ thu nhỏ” - ví dụ như nhìn thấy
từ bên trong cơ thể hay từ độ cao của các loài chim đang bay. Những bức tranh
được quan sát thấy thường liên quan đến hiện tại, hay một quá khứ mới xảy ra
không lâu. Tại mức độ này, đôi khi người ta còn nhìn thấy những dạng ý nghĩ cực
kỳ mạnh mẽ (ví như liên quan đến tôn giáo tín ngưỡng) - kết quả của quá trình
tập trung cao độ của con người. Những giai đoạn đầu, khả năng nhìn thấu này vẫn
chưa rõ ràng và bền vững. Nhưng với bước phát triển tiếp theo của con mắt thứ
ba, độ sáng và rõ nét của các bức tranh sẽ ngày càng tăng lên. Đến một thời
điểm nào đó của mức độ thứ ba, những hình ảnh được quan sát bằng “con mắt thứ
ba” sẽ có chất lượng không kém những gì chúng ta nhìn thấy bằng mắt thường. Dù
cho thời gian hiển thị của chúng rất ngắn, thậm chí thường chỉ trong khoảnh
khắc, ta vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng và tỉ mỉ từng chi tiết.
Các chuyên gia khẳng định, bất cứ người nào cũng
có thể đạt được ba mức độ nói trên bằng cách luyện tập. Thậm chí đối với những
người mù, khả năng phát triển “con mắt thứ ba” thường nhanh chóng và thành công
hơn. Còn mức độ thứ tư - mức độ tinh thông - thì rất ít người có thể làm được.
Để đạt tới ngưỡng này, con người cần phải cống hiến toàn bộ cho sự nghiệp hoàn
thiện về tinh thần. Khi đã dạt đến mức độ tuyệt đỉnh của giai đoạn thứ tư, con
người sẽ trở thành một môn đồ “không cần học ai và không cần học cái gì nữa”.
Điều này không phải do anh ta đã biết tất cả, mà là anh ta sẽ không cần phải
vùi đầu vào hàng trăm cuốn sách, nghe giảng suốt ngày, chúi đầu vào kính hiển
vi hay kính viễn vọng… Khả năng thị giác bằng tinh thần sẽ cho phép con người
biết và nhìn thấy tất cả những gì anh ta mong muốn - không phụ thuộc vào thời
gian hay không gian.
Vào thập niên 80, các nhà khoa học Anh và Đức đã
đưa ra giả thuyết về sự tồn tại của những người có con mắt thứ ba, tương tự như
ở bò sát nguyên thủy. Tuy nhiên ở người, con mắt này dần dần chui sâu vào bên
trong lớp xương sọ và có thể đã thu nhỏ lại, trở thành tuyến quả thông
(epiphisis), nằm trước tiểu não.
Các ý kiến nhận định về vấn đề này khá khác biệt.
Một luận điểm cho rằng những động vật có con mắt thứ ba cũng không phải là
hiếm, thường xuyên gặp hơn cả là những loài bò sát, đặc biệt là rắn và thằn
lằn. Chúng có một con mắt thóp đặc biệt, nằm ngay dưới một lỗ nhỏ trên phần
xương sọ. Ở loài bò sát, lỗ này được phủ một lớp da mỏng bán trong suốt khiến
các nhà khoa học nhận định nó không chỉ làm việc trong dải ánh sáng nhìn thấy.
Dự đoán trên đã được khẳng định, sau khi người ta phát hiện cơ quan này đặc
biệt nhạy cảm với dải sóng milimét cũng như đối với từ trường. Họ còn đặt giả
thuyết, nó có thể thu nhận được các loại sóng siêu âm và hạ âm. Chính nhờ đó,
loài bò sát thường có khả năng cảm nhận trước những thảm họa thiên nhiên như
động đất, núi lửa phun trào hay thậm chí cả bão từ.
Còn đối với một số người, chúng ta cũng có bằng
chứng khá thuyết phục về “con mắt thứ ba”: Cơ quan kỳ lạ này đôi khi nằm trên
thóp hay gáy của một số người vẫn đang sống bên cạnh chúng ta. Đó là trường hợp
của Emi Hanson, một cô giáo 25 tuổi tại thành phố Columbus (Mỹ). Emi quả thật
có tới 3 con mắt, trong khi mắt thứ ba nằm sau gáy lại nhìn rõ hơn hai con mắt
thường vốn bị cận của cô. Ưu điểm của con mắt này khá rõ ràng, Emi có thể xem
truyền hình bằng gáy hay quan sát được đằng sau xe hơi của mình mà không cần
kính chiếu hậu.
Những huyền thoại của Ấn Độ về “con mắt thứ ba” -
con mắt của sự tưởng tượng và mơ ước đã thuyết phục được các nhà khoa học Anh
và Đức. Vào thập niên 80, họ đưa ra giả thuyết về sự tồn tại của những người có
con mắt thứ ba, tương tự như ở các loài bò sát nguyên thủy. Tuy nhiên ở con
người, con mắt này dần dần chui sâu vào bên trong lớp xương sọ. Theo xu hướng
này, hiện có nhiều ý kiến cho rằng cơ quan bí ẩn trên không có gì khác mà chính
là tuyến quả thông (epiphisis) - một bộ phận chỉ nhỏ cỡ hạt đậu, có dạng hình
quả lê và màu đỏ nâu, nằm ngay phía trước tiểu não.
Những nghiên cứu khoa học gần đây cũng nói nhiều
về cơ quan thần bí này. Người ta phát hiện trong epiphisis có chứa các thành
phần gọi là “cát não” (acervulus cerebralis) - những mẩu khoáng chất hình cầu
có kích thước khoảng 0,5 mm. Cho dù chúng có ở mọi người ngay từ lúc sinh ra,
nhưng các nhà khoa học vẫn chưa biết nó có tác dụng gì. Xung quanh đó có khá
nhiều giả thuyết. Phân tích bằng tia X ghi nhận trong những “hạt cát” có những
cấu trúc dạng tinh thể silic. Dường như những vi tinh thể này là nơi chứa đựng
thông tin dạng ba chiều về toàn bộ cơ thể con người.
Trong khi tìm hiểu tác dụng của epiphisis, một số
người đã chú ý tới một chuyển động kỳ lạ của cơ quan này. Nó có khả năng tự
xoay tương tự như mắt người. Người ta còn bàn về những điểm giống nhau giữa
epiphisis với nhãn cầu mắt do nó cũng có thấu kính và các thành phần thụ cảm
màu sắc. Một điểm chú ý nữa là hoạt động của tuyến quả thông được thúc đẩy đáng
kể bởi tín hiệu sáng đến từ mắt. Cũng có ý kiến nhận định, do kết quả của quá
trình hàng nghìn năm không hoạt động, epiphisis đã thu nhỏ kích thước đáng kể
(trong quá khứ, nó lớn cỡ viên bi của trẻ em).
Hiện vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn epiphisis
có phải là con mắt thứ ba từng có thời nằm trên não, hay là một cơ quan độc lập
nào đó có những khả năng đặc biệt. Tuy nhiên, người ta vẫn có được một bằng
chứng, dù là gián tiếp, cho thấy epiphsis có liên quan đến thị giác và những
khả năng thông tin đặc biệt của con người. Các nhà khoa học còn nhận thấy một
quy luật khá thú vị: Ở những người thường xuyên rèn luyện về tinh thần và có
được những khả năng thông tin - tâm lý đặc biệt, phần xương trên chóp lại mỏng
đi đến mức chỉ còn như một lớp da - tương tự như con mắt của rắn.
PHƯƠNG PHÁP THIỀN ĐỊNH VỀ ÂM THANH VŨ
TRỤ
HAY TIẾNG HẢI TRIỀU ÂM CỦA ĐỨC QUAN THẾ ÂM PHẬT MẪU
Truyền Pháp: Cư sĩ THANH TÂM
HAY TIẾNG HẢI TRIỀU ÂM CỦA ĐỨC QUAN THẾ ÂM PHẬT MẪU
Truyền Pháp: Cư sĩ THANH TÂM
Phương
pháp này là của Mật Giáo Ấn Độ ( Phái Du Già ) và hoàn toàn không dính líu gì
đến Phương Pháp Xuất Hồn của Ông Tám-Lương Sĩ Hằng.
1.Ngồi
ngay thẳng, xương sống thật thẳng. Đặt 2 cùi Chỏ song song ngang bằng với 2
Vai, hoặc cao vừa đủ để bạn có thể đặt 2 ngón tay Cái vào 2 lỗ Tai dễ dàng mà
không nghiêng mình về phía trước hoặc phía sau.
2.Đè
mạnh 2 ngón tay Cái chặt vào trong 2 lỗ Tai vừa đủ không quá mạnh.
3.Đặt
các ngón Út vào 2 khóe mắt để có thể khép nó lại 1 cách nhẹ nhàng và tránh sự
chuyển động của con ngươi.
4.Đặt
những ngón tay còn lại lên trên Trán.
5.Với
Mắt nhắm lại hãy hướng cái nhìn bằng Tâm của bạn vào khoảng giữa 2 chân mày và
giữ cái nhìn cố định vào nơi đó.
6.Mặc
niệm âm thanh " OM, OM " nhưng
klhông được phát ra bất kỳ tiếng động nào của Lưỡi hoặc Miệng.
7.Lắng
nghe vào trong nơi lỗ Tai bên Mặt mà nơi đó luồng năng lực của từ điện vừa đủ
mạnh để có thể bắt được những âm thanh khác ( Nếu bạn thuận tay Trái thì Nhĩ
căn của bạn hợp với bên lỗ Tai Trái thì bạn nên lắng nghe bằng Tai Trái ).
8.Tập
trung vào bất cứ âm thanh nào mà bạn cảm thấy lớn nhất ( Bạn có thể nghe cùng 1
lúc tập hợp các âm thanh với các cường độ khác nhau ).
9.Tập
trung vào 1 âm thanh duy nhất cùng 1 lúc tức âm thanh lớn nhất, khi bạn lắng
nghe những âm thanh khác sẽ tuần tự đến sau. Từng âm thanh 1 lắng nghe cho rõ
phân biệt và các âm thanh khác nhau này như là mỗi âm thanh lớn nhất.
10.Hãy
mặc niệm âm thanh vũ trụ " OM " và nhìn vào điểm giữa 2 chân mày 1
cách tự nhiên mà không cần cố gắng nào cả. Khi cặp mắt trở nên bình lặng và yên
tĩnh, bạn có thể thấy 1 ánh sáng hoặc 1 ngôi sao 5 cánh, ở nơi điểm giữa 2 chân
mày, nhưng trong suốt thời gian áp dụng phương pháp này: Điều quan trọng nhất
là tập trung tinh thần vào các âm thanh vũ trụ hay là âm thanh OM ( Cố gắng
nhìn thấy được con mắt tâm linh hay tâm nhãn nằm nơi điểm giữa 2 chân mày sau 1
thời gian thực tập phương pháp này ) nên lắng nghe âm thanh bên trong nơi lỗ
Tai bên Mặt.
11.Nếu
bạn có thể nghe được âm thanh vũ trụ OM cùng 1 lúc ngay lập tức như là Tiếng
Thét Gầm Của Sóng Biển, tức là Tiếng Hải Triều Âm, thì không phải nghe các âm
thanh khác nữa mà chỉ cần TẬP TRUNG vào âm thanh đó thôi. Cố gắng thể nhập vào
1 âm thanh đó, bỡi vì Đức Phật Mẫu Quan Âm có thể hiển hiện đến với bạn qua âm
thanh vũ trụ OM đó.
Theo CĂN BẢN MẬT TÔNG TÂY TẠNG của vị Lạt ma Người Đức, tức Lama ANAGARIKA GOVINDA, trang 61: OM là cái âm thanh sâu thẳm của 1 thực tại vĩnh cửu, rung động trong chúng ta từ dĩ vãng vô thủy và âm vọng lại trong chúng ta, nếu như chúng ta biết khai mở được thính quan nội tại ( Nhĩ căn viên thông ) bằng cách bình tịnh được tâm trí vọng động của chúng ta./.
Theo CĂN BẢN MẬT TÔNG TÂY TẠNG của vị Lạt ma Người Đức, tức Lama ANAGARIKA GOVINDA, trang 61: OM là cái âm thanh sâu thẳm của 1 thực tại vĩnh cửu, rung động trong chúng ta từ dĩ vãng vô thủy và âm vọng lại trong chúng ta, nếu như chúng ta biết khai mở được thính quan nội tại ( Nhĩ căn viên thông ) bằng cách bình tịnh được tâm trí vọng động của chúng ta./.
Người phụ nữ có "con mắt thứ ba" bí ẩn
Dù mắt có được bịt, được dán keo đến nỗi bóc ra không còn chiếc lông mi nào thì chị Thiêm ở Hòa Bình vẫn đọc được chữ bình thường, nhìn thấy mọi cảnh vật bình thường.
Nhiều năm trời, đang làm ruộng chị Hoàng Thị Thiêm (sinh năm 1970 ở xóm Mới, thôn Bùi Trám, xã Hòa Sơn, huyện Lương
Sơn, Hòa Bình) lại nhận được tin báo lên Hà Nội để cùng các nhà khoa
học làm thử nghiệm. Cuộc sống đảo lộn nhưng bù lại, khả năng đặc biệt
của chị cứ thế sáng tỏ dần...
Chị Thiêm cùng các nhà khoa học thử nghiệm việc bịt mắt vẫn đọc được sách.
Khả
năng của chị được Trung tâm UIA và Trung tâm Nghiên cứu tiềm năng con
người khảo nghiệm. Dù mắt có được bịt, được dán keo đến nỗi bóc ra không
còn chiếc lông mi nào thì chị vẫn đọc được chữ bình thường, nhìn thấy
mọi cảnh vật bình thường.
Năm 2006, tại Báo
KH&ĐS, khảo nghiệm khoa học cũng được tiến hành với chị trước sự
chứng kiến của khoảng 20 cơ quan báo đài, truyền hình. Chị Thiêm được
bịt kín mắt nhưng vẫn đi lại trong tòa soạn bình thường mà không bị vấp
ngã. Chị quay số điện thoại của chính các phóng viên ghi ra mẩu giấy đưa
cho chị. Không nhìn bằng mắt nhưng chị vẫn bấm đúng số khiến điện thoại
của phóng viên reo vang.
Năm 2007, thông tin
ở Việt Nam có người phụ nữ nhìn bằng trán truyền sang tận Nhật Bản. Đài
Truyền hình Nhật Bản đã về khảo nghiệm chị 3 lần 1 lần tại Trung tâm
UIA ở Đông Tác (Hà Nội), 2 lần tại nhà chị. Họ cho chị đeo chiếc kính
đặc biệt để chị không nhìn thấy gì rồi vẽ nhiều hình vẽ ra giấy, chị
nhìn vào và vẽ lại hình vẽ này. Khảo nghiệm thành công, chị được mời
sang Nhật làm tiếp các khảo nghiệm khác. Trên bảng điện tử họ bấm vào
đâu thị chị đi đúng vào đó.
Lần gần đây
nhất năm 2009, chị sang Đức khảo nghiệm với nhiều hình thức khác nhau,
nhưng đặc biệt họ thử phản ứng nhanh "con mắt thứ ba" của chị bằng cách
chị bịt mắt chơi trò đập các con lật đật. Con nào nhô lên phải đập trúng
con đó. Với những người không bị bịt mắt đập được 10 con thì chị dù bịt
mắt cũng đập được 9 con. Khảo nghiệm nhắm mắt đi xe máy của chị đã hoàn
toàn thuyết phục được người xem.
Năm 2009,
Đài Truyền hình Hàn Quốc tiếp tục mời chị sang khảo nghiệm và họ vô cùng
ngạc nhiên trước khả năng đó. Chị cũng được mời sang Pháp và tới đây sẽ
xếp lịch để sang Mỹ làm các khảo nghiệm tiếp theo.
Theo Bee
Bịt mắt thế nào, chị A cũng đọc được
Theo lời kể của chị A và ông Tuệ Đức, người
đã 4 năm miệt mài, âm thầm nghiên cứu hiện tượng lạ này thì chị A không
những có “con mắt thứ ba” mà điều đặc biệt là bằng sự điều khiển từ suy
nghĩ của chị, “con mắt” sẽ phát huy tác dụng ở trán, ở hai bên thái
dương hoặc ở mũi.
Trong hơn chục năm qua,
ông Tuệ Đức, Tổng giám đốc Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng Việt Nam
và các thành viên là các nhà khoa học trong Liên hiệp đã có cả ngàn
cuộc nghiên cứu thí nghiệm đề tài về những khả năng được coi là đặc biệt
của con người trên khắp cả nước.
Tổng kết các cuộc nghiên cứu, thí nghiệm, các nhà khoa học ở Liên hiệp nhận thấy, có đến 98-99% số người tự nêu ra khả năng “đặc biệt” là lừa bịp. Như vậy, con số 1-2%, dù vô cùng nhỏ bé, dù còn phải nghiên cứu nhiều, song sự tồn tại những khả năng đặc biệt là có thật? Có nhiều chuyện kỳ lạ mà các nhà nghiên cứu từng thí nghiệm như có người nhìn thấy linh hồn, nhìn thấy quá khứ, nói chuyện với người âm... nhưng với kết quả là đúng sự thực, các nhà khoa học vẫn chưa dám công bố.
Chúng tôi từng được ông Tuệ Đức cho xem một đoạn phim quay cuộc thí nghiệm về một hiện tượng mà người ta gọi là bị... "ma" nhập. Đó là một người đàn ông còn trẻ, anh ta thỉnh thoảng lại bị một con “ma chửa” nhập vào khiến mặt mũi đỏ gay đỏ gắt, nói giọng con gái, cứ cười khanh khách và đặc biệt là cái bụng tự nhiên trương phình lên như người chửa 8 tháng (?!). Khi các nhà khoa học dùng roi dâu vụt vào cơ thể anh ta, thì tự nhiên "con ma" thoát ra ngoài, và cái bụng anh dần dần xẹp xuống (?!).
Các nhà khoa học ở Liên hiệp đã nghiên cứu nhiều lần, song vẫn chưa tìm ra lời giải đáp thuyết phục cho hiện tượng trên nên vẫn chưa dám công bố kết quả. Người đời thì cứ cho rằng, đó là hiện tượng "ma" nhập. Những chuyện lạ xảy ra ở nước ta mà các nhà khoa học của Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng đã nghiên cứu là rất nhiều và nó thực sự quá kỳ lạ mà đôi lúc ta không thể phủ nhận, cho rằng đó là vớ vẩn, mê tín dị đoan.
Chẳng hạn như chuyện về những người có khả năng tìm mộ. Đối với người dân thì những chuyện trên thuộc lĩnh vực mê tín, song đối với các nhà khoa học chuyên nghiên cứu những khả năng đặc biệt của con người thì hoàn toàn mang tính khoa học thuần túy. Ông Tuệ Đức lý giải rằng, mỗi con người, mỗi sự vật trên trái đất đều có một loại sóng đặc biệt mà khoa học chưa tìm ra được bằng máy móc thông thường. Khi sự vật mất đi, khi con người tan biến vào cát bụi thì loại sóng bí ẩn đó vẫn lưu lại trên trái đất có thể hàng trăm, hàng ngàn năm.
Năng lượng bộ não con người là vô tận, con người mới chỉ khám phá được một phần rất nhỏ, song đối với một số người, vì những lý do nào đó, do bệnh tật, tác động của ngoại cảnh, nội lực đã khai mở được phần bí ẩn của bộ não, mà phần bí ẩn này có khả năng giải mã được những loại sóng đặc biệt đó. Hiểu một cách đơn giản thì chiếc tivi hoặc chiếc radio có thể giải mã được các tần số sóng, nhà ngoại cảm có thể ví như chiếc tivi hay chiếc radio vậy.
Tôi đã nghe ông Tuệ Đức hé lộ về cô gái có khả năng đọc được chữ, nhìn thấy mọi vật bằng... trán, bằng mũi, bằng hai thái dương từ mấy năm trước, trong những lúc có chút men rượu. Tuy nhiên, khi tôi đặt vài câu hỏi liên quan đến cô gái đặc biệt kia thì ông Tuệ Đức tỉnh liền và lảng sang chuyện khác, mặc cho tôi thuyết phục đủ kiểu. Mấy năm nay, thi thoảng tôi lại điện thoại hoặc ghé Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng “thăm” ông Đức và... hỏi thăm về cô gái có “con mắt thứ ba”, nhưng cũng chỉ nhận được một câu “đang nghiên cứu”.
Đối với ông Tuệ Đức, cô gái này là nhân vật đặc biệt nhất mà ông từng gặp, cho nên ông quyết tâm nghiên cứu thật kỹ càng trước khi công bố. Cách đây không lâu, nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải khi trả lời phỏng vấn trên truyền hình cũng nhắc đến cô gái có khả năng kỳ lạ trên, song nhất định không tiết lộ thông tin cụ thể.
Nhà báo Thanh Tùng, người dẫn chương trình “Chuyện lạ Việt Nam” cũng tốn không ít công sức thuyết phục, song ông Hải chỉ lắc đầu. Tôi cũng từng gọi điện thoại tới ông Hải, song cũng thất bại. Một số nhà báo biết chuyện này cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ.
Thời gian trôi đi, không hiểu thương xót cho sự “nhiệt tình” của tôi hay sao mà một buổi sáng ông Tuệ Đức đã điện bảo tôi đến ngay Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng để gặp người phụ nữ có “con mắt thứ ba”, với điều kiện không được dẫn ai theo và nếu viết báo thì không được nêu tên, địa chỉ cụ thể của chị.
Các nhà khoa học chưa muốn công bố kết quả các cuộc nghiên cứu vì chưa có lời giải đáp thuyết phục, hơn nữa nếu công bố tên tuổi, địa chỉ cụ thể của người phụ nữ này trên báo chí sẽ có nhiều người tò mò tìm đến làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của chị. Từ đây xin tạm gọi người phụ nữ này là A.
Mới đầu giờ sáng mà căn phòng tầng 4 đã chật kín các nhà khoa học của hai cơ quan chuyên nghiên cứu hiện tượng lạ, khả năng đặc biệt của con người là Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng, Trung tâm Bảo trợ Khoa học kỹ thuật truyền thống. Ngoài ra còn có một số nhà khoa học của Viện Khoa học Hình sự, Bộ Công an đến để chứng kiến, ghi nhận cuộc nghiên cứu nhằm vận dụng khả năng của chị A.
Khác với tưởng tượng của tôi, chị A không có vẻ ngoài gì đặc biệt. Chị ngoài 30 tuổi, mặc áo thẫm màu, chiếc quần kẻ giản dị, trông chị chất phác và bình thường như bao cô gái lam lũ ở các vùng quê.
Phương án thực hiện cuộc thí nghiệm đã được vạch sẵn từng bước. Qua mỗi bước thí nghiệm thông minh của các nhà khoa học, khả năng của chị A sẽ được bộc lộ và những toan tính, những chuyện bịp bợm nếu có cũng dễ dàng bị lộ tẩy.
Ông Tuệ Đức đã làm thí nghiệm nhiều lần với chị A nên khuôn mặt ông không có vẻ vừa háo hức vừa nghi ngờ như những nhà khoa học được chứng kiến lần đầu. Lần thử nghiệm này ông tập hợp nhiều nhà khoa học của ba cơ quan hàng đầu Việt Nam chuyên nghiên cứu hiện tượng lạ, cốt để cùng hợp tác đi tìm lời giải thích cặn kẽ, có sức thuyết phục.
Sau khi đã trình bày kết quả các lần thí nghiệm trước, những đặc điểm sơ lược về thân nhân của chị A, ông tiến hành làm thí nghiệm trước sự chứng kiến của đông đảo các nhà khoa học đứng ngồi xung quanh. Chiếc camera của ông Đức được bật lên, cuốn băng chạy sè sè.
Đầu tiên, ông Đức yêu cầu chị A nhắm mắt lại. Sau khi chị A đã nhắm tịt cả hai mắt trước sự chứng kiến của mọi người thì một nhà khoa học cầm tờ Chuyên đề ANTG mà tôi mang đến tiến về phía chị A. Nhà khoa học này giơ tờ báo lên trước mặt, chị A cũng ngước mặt lên theo như thể chị nhìn thấy mọi hành động của nhà khoa học này. Tất cả những người chứng kiến lần đầu đều trố mắt kinh ngạc. Nhưng ngạc nhiên hơn là chị “đọc” báo... bằng trán rất trôi chảy.
Đó mới chỉ là bước đầu tiên của cuộc thử nghiệm. Để hóa giải mọi nghi ngờ khi một số người đặt câu hỏi: “Liệu chị A có nhìn theo kiểu ti hí hay không?”, ông Tuệ Đức dùng mẩu băng dính đen dán hai mí mắt chị A lại. Với hai mẩu băng dính chắc chắn, chị A cố mở thế nào, hai mí mắt cũng không nhích lên được. Tuy nhiên, khuôn mặt chị A vẫn thanh thản. Chị đọc vanh vách hết trang này đến trang kia của tờ báo như bất cứ một người bình thường nào.
Đây là tờ báo vừa phát hành buổi sáng mà tôi cầm đến, nên nhiều khả năng chị A chưa được đọc lần nào chứ đừng nói đến chuyện chị đã đọc thuộc lòng. Tất nhiên, bất kỳ một loại tài liệu nào đưa ra trước đôi mắt dán chặt bằng miếng băng dính đen ngòm kia chị A đều đọc rất trôi chảy.
Để loại bỏ khả năng đôi mắt của chị A đặc biệt đến nỗi có thể nhìn xuyên thấu lớp mi và băng dính mỏng, các nhà khoa học dùng tiếp tờ tạp chí để che trước hai mắt chị. Tuy vậy, chị A vẫn đọc làu làu như không hề có chuyện gì xảy ra, thậm chí các nhà khoa học mang cả cuốn sách dày hơn 10cm che trước mắt, cũng không gây khó khăn gì cho việc tiếp nhận thông tin của chị A từ những tờ báo.
Lạ lùng hơn, chị A ngước trán lên tường nhà đọc chính xác con số chỉ từng giây, từng phút trong chiếc đồng hồ treo tường; chị chỉ tay, và miêu tả hình dáng, màu áo quần từng giáo sư, tiến sĩ, các nhà khoa học đang đứng, ngồi khắp phòng, khiến các nhà khoa học đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Một nhà khoa học còn cẩn thận bằng cách dùng chính đôi tay của mình bịt hai mắt chị A nhưng hỏi vật gì xung quanh, chị nói đúng vật đó. Một nhà khoa học khác thì nghĩ ra cách dùng hai chiếc cốc sứ dày, chụp cả vào hai mắt chị A và đem cuốn Kinh Dịch bày trước mắt chị. Chị vẫn đọc lưu loát, không sai một lỗi chính tả.
Ngay cả nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải cũng đã từng mất mấy ngày trời để sáng chế ra một chiếc kính có mắt kính đen ngòm, dày cộp, ôm kín mắt chị A, song ông ngồi quan sát chị cả ngày, chị vẫn đeo kính và làm việc bình thường, xem tivi, đọc sách như không có chuyện gì xảy ra. Người khác đeo chiếc kính đặc biệt của ông, trước mặt sẽ chỉ là bóng đêm đen kịt.
Để tìm ra vị trí “con mắt thứ ba” của chị A, các nhà khoa học che kín cả khuôn mặt chị lại. Lúc này, dù cố gắng thế nào chị cũng không nhìn thấy gì nữa. Như vậy, dù “con mắt thứ ba” của chị nằm ở đâu trên khuôn mặt thì nó cũng đã bị che khuất. Ông Tuệ Đức kéo dần vật che mặt từ phía đỉnh đầu xuống phía cằm. Khi vật che hở phần trán, điểm giữa hai lông mày thì chị lại nhìn được.
Chị A cũng khẳng định rằng, chị nhìn được là nhờ "con mắt" ở trán, phía trên sống mũi, điểm giữa hai lông mày. Chị nhận thấy có một luồng ánh sáng chiếu từ trán ra và thu nhận được những hình ảnh trước mắt như một chiếc máy quay phim vậy. Chuyện nghe cứ như vị bồ tát có con mắt giữa trán ở trong phim Tây Du Ký!
Ông Tuệ Đức cùng các thành viên trong đoàn nghiên cứu tiếp tục bịt khắp mặt của chị A lại và chỉ để hở một điểm nhỏ ở mũi theo yêu cầu của chị. Thật ngoài sức tưởng tượng khi chị có thể nhìn thấy mọi vật và đọc được mọi loại sách báo bằng mũi. Các nhà khoa học lại che mũi và để hở một bên thái dương. Lại một sự sửng sốt mới: Thái dương của chị A cũng có "mắt". Che thái dương bên trái, chị đọc sách bằng thái dương phải, che thái dương bên phải, chị đọc bằng thái dương bên trái.
Theo lời kể của chị A và ông Tuệ Đức, người đã 4 năm miệt mài, âm thầm nghiên cứu hiện tượng lạ này thì chị A không những có “con mắt thứ ba” mà điều đặc biệt là bằng sự điều khiển từ suy nghĩ của chị, “con mắt” sẽ phát huy tác dụng ở trán, ở hai bên thái dương hoặc ở mũi.
Do vậy, dù có bịt cả hai mắt, che cả mặt, song chỉ cần hở ra một trong 4 điểm trên khuôn mặt là chị A nổ xe máy phóng vù vù trên đường đông người qua lại. Điều này, ông Tuệ Đức cũng đã làm thí nghiệm. Chính chị A, trong hoàn cảnh bịt mắt đã chở ông Đức dọc đường làng, vượt qua các chướng ngại vật do các nhà khoa học sắp xếp.
Theo ông Tuệ Đức, cách đây 4 năm, khi ông bắt đầu nghiên cứu chị A thì thi thoảng chị A mới bộc lộ khả năng đặc biệt. Mỗi khi khả năng của chị bộc lộ, gia đình lại gọi ông đến làm thí nghiệm và lần nào cũng thành công mỹ mãn. Thời gian gần đây, “con mắt thứ ba” của chị đã ổn định hơn và có thể nhìn bất cứ lúc nào.
Khả năng đặc biệt của chị A, theo lý giải bước đầu của các nhà khoa học, có thể là một ngoại lực hoặc nội lực nào đó đã vô tình đánh thức một cơ quan bí ẩn của não bộ mà các nhà khoa học chưa phát hiện ra. Việc chị A nhìn được bằng “con mắt thứ ba” là rất lạ đời, bởi chị không hề tập thiền, không tập yoga mà theo chị và gia đình thì chị cũng chẳng có tiền sử bệnh tật hay bị một chấn thương nào.
Hoàn cảnh gia đình chị cũng bình thường như những gia đình khác. Chị sinh ra trong một gia đình làm nghề nông ở Hải Phòng. Chị đã lấy chồng, có con và hiện đang sống với chồng ở Lương Sơn (Hòa Bình) rất bình thường như bao người phụ nữ khác. Chị A cho biết, một ngày cách đây 5 năm, tự nhiên chị thấy có một luồng sáng từ trán chiếu ra và chị cảm nhận được những hình ảnh mờ nhạt qua luồng sáng đó. Sợ hãi quá, chị dùng băng dính đen che “con mắt” ở trán đó lại, nhưng rồi bằng sự điều khiển qua ý nghĩ, chị lại thấy có luồng sáng phát ra từ mũi. Chị dán ở mũi thì lại nhìn được bằng thái dương.
Chị và gia đình quá sợ hãi, không biết nguyên nhân vì sao. Thế rồi một người mách chị đến Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng, nơi có các nhà khoa học chuyên nghiên cứu về các hiện tượng đặc biệt. Từ đó chị được các nhà khoa học quan tâm, làm rất nhiều thí nghiệm và đặc biệt, mỗi ngày chị đã nhìn thấy mọi vật rõ hơn bằng "con mắt thứ ba", và giờ đây, “con mắt" ấy đã nhìn mọi vật rõ ràng như mắt thường.
Tổng kết các cuộc nghiên cứu, thí nghiệm, các nhà khoa học ở Liên hiệp nhận thấy, có đến 98-99% số người tự nêu ra khả năng “đặc biệt” là lừa bịp. Như vậy, con số 1-2%, dù vô cùng nhỏ bé, dù còn phải nghiên cứu nhiều, song sự tồn tại những khả năng đặc biệt là có thật? Có nhiều chuyện kỳ lạ mà các nhà nghiên cứu từng thí nghiệm như có người nhìn thấy linh hồn, nhìn thấy quá khứ, nói chuyện với người âm... nhưng với kết quả là đúng sự thực, các nhà khoa học vẫn chưa dám công bố.
Chúng tôi từng được ông Tuệ Đức cho xem một đoạn phim quay cuộc thí nghiệm về một hiện tượng mà người ta gọi là bị... "ma" nhập. Đó là một người đàn ông còn trẻ, anh ta thỉnh thoảng lại bị một con “ma chửa” nhập vào khiến mặt mũi đỏ gay đỏ gắt, nói giọng con gái, cứ cười khanh khách và đặc biệt là cái bụng tự nhiên trương phình lên như người chửa 8 tháng (?!). Khi các nhà khoa học dùng roi dâu vụt vào cơ thể anh ta, thì tự nhiên "con ma" thoát ra ngoài, và cái bụng anh dần dần xẹp xuống (?!).
Các nhà khoa học ở Liên hiệp đã nghiên cứu nhiều lần, song vẫn chưa tìm ra lời giải đáp thuyết phục cho hiện tượng trên nên vẫn chưa dám công bố kết quả. Người đời thì cứ cho rằng, đó là hiện tượng "ma" nhập. Những chuyện lạ xảy ra ở nước ta mà các nhà khoa học của Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng đã nghiên cứu là rất nhiều và nó thực sự quá kỳ lạ mà đôi lúc ta không thể phủ nhận, cho rằng đó là vớ vẩn, mê tín dị đoan.
Chẳng hạn như chuyện về những người có khả năng tìm mộ. Đối với người dân thì những chuyện trên thuộc lĩnh vực mê tín, song đối với các nhà khoa học chuyên nghiên cứu những khả năng đặc biệt của con người thì hoàn toàn mang tính khoa học thuần túy. Ông Tuệ Đức lý giải rằng, mỗi con người, mỗi sự vật trên trái đất đều có một loại sóng đặc biệt mà khoa học chưa tìm ra được bằng máy móc thông thường. Khi sự vật mất đi, khi con người tan biến vào cát bụi thì loại sóng bí ẩn đó vẫn lưu lại trên trái đất có thể hàng trăm, hàng ngàn năm.
Năng lượng bộ não con người là vô tận, con người mới chỉ khám phá được một phần rất nhỏ, song đối với một số người, vì những lý do nào đó, do bệnh tật, tác động của ngoại cảnh, nội lực đã khai mở được phần bí ẩn của bộ não, mà phần bí ẩn này có khả năng giải mã được những loại sóng đặc biệt đó. Hiểu một cách đơn giản thì chiếc tivi hoặc chiếc radio có thể giải mã được các tần số sóng, nhà ngoại cảm có thể ví như chiếc tivi hay chiếc radio vậy.
Tôi đã nghe ông Tuệ Đức hé lộ về cô gái có khả năng đọc được chữ, nhìn thấy mọi vật bằng... trán, bằng mũi, bằng hai thái dương từ mấy năm trước, trong những lúc có chút men rượu. Tuy nhiên, khi tôi đặt vài câu hỏi liên quan đến cô gái đặc biệt kia thì ông Tuệ Đức tỉnh liền và lảng sang chuyện khác, mặc cho tôi thuyết phục đủ kiểu. Mấy năm nay, thi thoảng tôi lại điện thoại hoặc ghé Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng “thăm” ông Đức và... hỏi thăm về cô gái có “con mắt thứ ba”, nhưng cũng chỉ nhận được một câu “đang nghiên cứu”.
Đối với ông Tuệ Đức, cô gái này là nhân vật đặc biệt nhất mà ông từng gặp, cho nên ông quyết tâm nghiên cứu thật kỹ càng trước khi công bố. Cách đây không lâu, nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải khi trả lời phỏng vấn trên truyền hình cũng nhắc đến cô gái có khả năng kỳ lạ trên, song nhất định không tiết lộ thông tin cụ thể.
Nhà báo Thanh Tùng, người dẫn chương trình “Chuyện lạ Việt Nam” cũng tốn không ít công sức thuyết phục, song ông Hải chỉ lắc đầu. Tôi cũng từng gọi điện thoại tới ông Hải, song cũng thất bại. Một số nhà báo biết chuyện này cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ.
Thời gian trôi đi, không hiểu thương xót cho sự “nhiệt tình” của tôi hay sao mà một buổi sáng ông Tuệ Đức đã điện bảo tôi đến ngay Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng để gặp người phụ nữ có “con mắt thứ ba”, với điều kiện không được dẫn ai theo và nếu viết báo thì không được nêu tên, địa chỉ cụ thể của chị.
Các nhà khoa học chưa muốn công bố kết quả các cuộc nghiên cứu vì chưa có lời giải đáp thuyết phục, hơn nữa nếu công bố tên tuổi, địa chỉ cụ thể của người phụ nữ này trên báo chí sẽ có nhiều người tò mò tìm đến làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của chị. Từ đây xin tạm gọi người phụ nữ này là A.
Mới đầu giờ sáng mà căn phòng tầng 4 đã chật kín các nhà khoa học của hai cơ quan chuyên nghiên cứu hiện tượng lạ, khả năng đặc biệt của con người là Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng, Trung tâm Bảo trợ Khoa học kỹ thuật truyền thống. Ngoài ra còn có một số nhà khoa học của Viện Khoa học Hình sự, Bộ Công an đến để chứng kiến, ghi nhận cuộc nghiên cứu nhằm vận dụng khả năng của chị A.
Khác với tưởng tượng của tôi, chị A không có vẻ ngoài gì đặc biệt. Chị ngoài 30 tuổi, mặc áo thẫm màu, chiếc quần kẻ giản dị, trông chị chất phác và bình thường như bao cô gái lam lũ ở các vùng quê.
Phương án thực hiện cuộc thí nghiệm đã được vạch sẵn từng bước. Qua mỗi bước thí nghiệm thông minh của các nhà khoa học, khả năng của chị A sẽ được bộc lộ và những toan tính, những chuyện bịp bợm nếu có cũng dễ dàng bị lộ tẩy.
Ông Tuệ Đức đã làm thí nghiệm nhiều lần với chị A nên khuôn mặt ông không có vẻ vừa háo hức vừa nghi ngờ như những nhà khoa học được chứng kiến lần đầu. Lần thử nghiệm này ông tập hợp nhiều nhà khoa học của ba cơ quan hàng đầu Việt Nam chuyên nghiên cứu hiện tượng lạ, cốt để cùng hợp tác đi tìm lời giải thích cặn kẽ, có sức thuyết phục.
Sau khi đã trình bày kết quả các lần thí nghiệm trước, những đặc điểm sơ lược về thân nhân của chị A, ông tiến hành làm thí nghiệm trước sự chứng kiến của đông đảo các nhà khoa học đứng ngồi xung quanh. Chiếc camera của ông Đức được bật lên, cuốn băng chạy sè sè.
Đầu tiên, ông Đức yêu cầu chị A nhắm mắt lại. Sau khi chị A đã nhắm tịt cả hai mắt trước sự chứng kiến của mọi người thì một nhà khoa học cầm tờ Chuyên đề ANTG mà tôi mang đến tiến về phía chị A. Nhà khoa học này giơ tờ báo lên trước mặt, chị A cũng ngước mặt lên theo như thể chị nhìn thấy mọi hành động của nhà khoa học này. Tất cả những người chứng kiến lần đầu đều trố mắt kinh ngạc. Nhưng ngạc nhiên hơn là chị “đọc” báo... bằng trán rất trôi chảy.
Đó mới chỉ là bước đầu tiên của cuộc thử nghiệm. Để hóa giải mọi nghi ngờ khi một số người đặt câu hỏi: “Liệu chị A có nhìn theo kiểu ti hí hay không?”, ông Tuệ Đức dùng mẩu băng dính đen dán hai mí mắt chị A lại. Với hai mẩu băng dính chắc chắn, chị A cố mở thế nào, hai mí mắt cũng không nhích lên được. Tuy nhiên, khuôn mặt chị A vẫn thanh thản. Chị đọc vanh vách hết trang này đến trang kia của tờ báo như bất cứ một người bình thường nào.
Đây là tờ báo vừa phát hành buổi sáng mà tôi cầm đến, nên nhiều khả năng chị A chưa được đọc lần nào chứ đừng nói đến chuyện chị đã đọc thuộc lòng. Tất nhiên, bất kỳ một loại tài liệu nào đưa ra trước đôi mắt dán chặt bằng miếng băng dính đen ngòm kia chị A đều đọc rất trôi chảy.
Để loại bỏ khả năng đôi mắt của chị A đặc biệt đến nỗi có thể nhìn xuyên thấu lớp mi và băng dính mỏng, các nhà khoa học dùng tiếp tờ tạp chí để che trước hai mắt chị. Tuy vậy, chị A vẫn đọc làu làu như không hề có chuyện gì xảy ra, thậm chí các nhà khoa học mang cả cuốn sách dày hơn 10cm che trước mắt, cũng không gây khó khăn gì cho việc tiếp nhận thông tin của chị A từ những tờ báo.
Lạ lùng hơn, chị A ngước trán lên tường nhà đọc chính xác con số chỉ từng giây, từng phút trong chiếc đồng hồ treo tường; chị chỉ tay, và miêu tả hình dáng, màu áo quần từng giáo sư, tiến sĩ, các nhà khoa học đang đứng, ngồi khắp phòng, khiến các nhà khoa học đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Một nhà khoa học còn cẩn thận bằng cách dùng chính đôi tay của mình bịt hai mắt chị A nhưng hỏi vật gì xung quanh, chị nói đúng vật đó. Một nhà khoa học khác thì nghĩ ra cách dùng hai chiếc cốc sứ dày, chụp cả vào hai mắt chị A và đem cuốn Kinh Dịch bày trước mắt chị. Chị vẫn đọc lưu loát, không sai một lỗi chính tả.
Ngay cả nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải cũng đã từng mất mấy ngày trời để sáng chế ra một chiếc kính có mắt kính đen ngòm, dày cộp, ôm kín mắt chị A, song ông ngồi quan sát chị cả ngày, chị vẫn đeo kính và làm việc bình thường, xem tivi, đọc sách như không có chuyện gì xảy ra. Người khác đeo chiếc kính đặc biệt của ông, trước mặt sẽ chỉ là bóng đêm đen kịt.
Để tìm ra vị trí “con mắt thứ ba” của chị A, các nhà khoa học che kín cả khuôn mặt chị lại. Lúc này, dù cố gắng thế nào chị cũng không nhìn thấy gì nữa. Như vậy, dù “con mắt thứ ba” của chị nằm ở đâu trên khuôn mặt thì nó cũng đã bị che khuất. Ông Tuệ Đức kéo dần vật che mặt từ phía đỉnh đầu xuống phía cằm. Khi vật che hở phần trán, điểm giữa hai lông mày thì chị lại nhìn được.
Chị A cũng khẳng định rằng, chị nhìn được là nhờ "con mắt" ở trán, phía trên sống mũi, điểm giữa hai lông mày. Chị nhận thấy có một luồng ánh sáng chiếu từ trán ra và thu nhận được những hình ảnh trước mắt như một chiếc máy quay phim vậy. Chuyện nghe cứ như vị bồ tát có con mắt giữa trán ở trong phim Tây Du Ký!
Ông Tuệ Đức cùng các thành viên trong đoàn nghiên cứu tiếp tục bịt khắp mặt của chị A lại và chỉ để hở một điểm nhỏ ở mũi theo yêu cầu của chị. Thật ngoài sức tưởng tượng khi chị có thể nhìn thấy mọi vật và đọc được mọi loại sách báo bằng mũi. Các nhà khoa học lại che mũi và để hở một bên thái dương. Lại một sự sửng sốt mới: Thái dương của chị A cũng có "mắt". Che thái dương bên trái, chị đọc sách bằng thái dương phải, che thái dương bên phải, chị đọc bằng thái dương bên trái.
Theo lời kể của chị A và ông Tuệ Đức, người đã 4 năm miệt mài, âm thầm nghiên cứu hiện tượng lạ này thì chị A không những có “con mắt thứ ba” mà điều đặc biệt là bằng sự điều khiển từ suy nghĩ của chị, “con mắt” sẽ phát huy tác dụng ở trán, ở hai bên thái dương hoặc ở mũi.
Do vậy, dù có bịt cả hai mắt, che cả mặt, song chỉ cần hở ra một trong 4 điểm trên khuôn mặt là chị A nổ xe máy phóng vù vù trên đường đông người qua lại. Điều này, ông Tuệ Đức cũng đã làm thí nghiệm. Chính chị A, trong hoàn cảnh bịt mắt đã chở ông Đức dọc đường làng, vượt qua các chướng ngại vật do các nhà khoa học sắp xếp.
Theo ông Tuệ Đức, cách đây 4 năm, khi ông bắt đầu nghiên cứu chị A thì thi thoảng chị A mới bộc lộ khả năng đặc biệt. Mỗi khi khả năng của chị bộc lộ, gia đình lại gọi ông đến làm thí nghiệm và lần nào cũng thành công mỹ mãn. Thời gian gần đây, “con mắt thứ ba” của chị đã ổn định hơn và có thể nhìn bất cứ lúc nào.
Khả năng đặc biệt của chị A, theo lý giải bước đầu của các nhà khoa học, có thể là một ngoại lực hoặc nội lực nào đó đã vô tình đánh thức một cơ quan bí ẩn của não bộ mà các nhà khoa học chưa phát hiện ra. Việc chị A nhìn được bằng “con mắt thứ ba” là rất lạ đời, bởi chị không hề tập thiền, không tập yoga mà theo chị và gia đình thì chị cũng chẳng có tiền sử bệnh tật hay bị một chấn thương nào.
Hoàn cảnh gia đình chị cũng bình thường như những gia đình khác. Chị sinh ra trong một gia đình làm nghề nông ở Hải Phòng. Chị đã lấy chồng, có con và hiện đang sống với chồng ở Lương Sơn (Hòa Bình) rất bình thường như bao người phụ nữ khác. Chị A cho biết, một ngày cách đây 5 năm, tự nhiên chị thấy có một luồng sáng từ trán chiếu ra và chị cảm nhận được những hình ảnh mờ nhạt qua luồng sáng đó. Sợ hãi quá, chị dùng băng dính đen che “con mắt” ở trán đó lại, nhưng rồi bằng sự điều khiển qua ý nghĩ, chị lại thấy có luồng sáng phát ra từ mũi. Chị dán ở mũi thì lại nhìn được bằng thái dương.
Chị và gia đình quá sợ hãi, không biết nguyên nhân vì sao. Thế rồi một người mách chị đến Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng, nơi có các nhà khoa học chuyên nghiên cứu về các hiện tượng đặc biệt. Từ đó chị được các nhà khoa học quan tâm, làm rất nhiều thí nghiệm và đặc biệt, mỗi ngày chị đã nhìn thấy mọi vật rõ hơn bằng "con mắt thứ ba", và giờ đây, “con mắt" ấy đã nhìn mọi vật rõ ràng như mắt thường.
Theo Phạm Ngọc Dương/báo Công An Nhân Dân
Con mắt thứ ba của con người?
Chuyện
con người có ba mắt quả thật rất khó tin. Nhưng các nhà khoa học từ lâu
đã tranh luận và nghiên cứu nghiêm túc về giả thuyết này. Theo họ, con
mắt thứ ba rất có thể là cơ quan giúp con người có được những khả năng
hết sức đặc biệt như tiên tri, thần giao cách cảm, tác động từ xa…
Có hay không con mắt thứ ba?
Việc sùng bái “con mắt thứ ba” có nguồn
gốc từ rất xa xưa. Trong nhiều tín ngưỡng phương Đông, cơ quan đặc biệt
này gần như được coi là tài sản của riêng các vị thần. Nó cho phép họ
nhìn rõ lịch sử của toàn bộ thế giới, nhìn thấy tương lai, tóm lại có
thể quan sát bất cứ góc cạnh nào trong vũ trụ bao la. Theo những truyền
thuyết còn tồn tại cho đến ngày nay, “con mắt nhìn được mọi thứ” giúp
các vị thần có những khả năng hết sức đặc biệt – thôi miên và tiên tri,
thần giao cách cảm và tác động từ xa, khả năng thu nhận kiến thức trực
tiếp từ trí tuệ của vũ trụ, biết được quá khứ và tương lai…
Phạm vi ảnh hưởng của “con mắt thứ ba”
còn vượt ra ngoài không gian ba chiều quen thuộc đối với chúng ta. Các
nhà Yoga đã mở ra được “con mắt tinh thần” cho mình, có thể quan sát
được các sự kiện diễn ra trên những khoảng cách lớn và ở bất cứ thời
gian nào: quá khứ, hiện tại hay tương lai. Tại Ấn Độ, những người có khả
năng kỳ diệu như vậy được gọi là “Người biết ba thời gian”. Tuy nhiên,
không phải nhà Yoga nào cũng có được những khả năng đặc biệt trên – tất
cả đều phụ thuộc vào sự phát triển của “con mắt thứ ba”.
Theo
truyền thống của Yoga, người ta chia những khả năng này thành 4 mức độ.
Mức độ thấp nhất cho phép nhìn thấy được những vòng hào quang (hay còn
gọi là những tinh hoa phát tiết ra) từ đồ vật hay con người. “Hào quang”
này thường thay đổi về hình dạng và màu sắc tùy theo mức độ sức khỏe và
trạng thái tâm lý của người đó.
Chính nhờ khả năng này, một số nhà Yoga
có thể dự đoán được một số bệnh tật của con người. Ở mức độ tiếp theo,
con người có thể quan sát các đồ vật và sự kiện tương tự như trong một
“bản vẽ thu nhỏ”. Những bức tranh được quan sát thấy thường liên quan
đến hiện tại hay một quá khứ mới xảy ra không lâu. Tại mức độ này, đôi
khi người ta còn nhìn thấy những dạng ý nghĩ cực kỳ mạnh mẽ – kết quả
của quá trình tập trung cao độ của con người.
Những giai đoạn đầu, khả năng nhìn thấu
này vẫn chưa rõ ràng và bềân vững. Nhưng với bước phát triển tiếp theo
của con mắt thứ ba, độ sáng và rõ nét của các bức tranh sẽ ngày càng
tăng lên. Đến một thời điểm nào đó của mức độ thứ ba, những hình ảnh
được quan sát bằng “con mắt thứ ba” sẽ có chất lượng không kém gì những
cái chúng ta nhìn thấy bằng mắt thường. Và cho dù thời gian hiển thị của
chúng là rất ngắn, thậm chí thường là trong khoảng khắc, ta vẫn có thể
nhìn thấy rõ ràng và tỉ mỉ từng chi tiết.
Các chuyên gia khẳng định, bất cứ người
nào cũng có thể đạt được ba mức độ nói trên bằng cách luyện tập. Thậm
chí đối với những người mù, khả năng phát triển “con mắt thứ ba” thường
nhanh chóng và thành công hơn. Còn mức độ thứ tư – mức độ tinh thông –
thì có rất ít người có thể làm được. Khi đã đạt được đến mức tột đỉnh
của giai đoạn thứ tư, khả năng thị lực bằng tinh thần sẽ cho phép con
người biết và nhìn thấy được tất cả những gì anh ta mong muốn – không
phụ thuộc vào thời gian và không gian. Đây liệu có phải là chuyện viễn
tưởng?
Chúng ta có một số bằng chứng khá thuyết
phục về “con mắt thứ ba”. Thứ nhất là trong lĩnh vực phôi thai học. Thứ
hai, cơ quan kỳ lạ này đôi khi còn phát hiện nằm trên thóp hay gáy của
một số người vẫn đang sống cạnh chúng ta. Đó là trường hợp của Emi
Hanson, một cô giáo 25 tuổi tại thành phố Colombus (Mỹ). Emi quả thật có
tới 3 con mắt, và con mắt thứ ba nằm sau gáy lại nhìn rõ hơn hai con
mắt thường vốn bị cận thị của cô. Hanson kể lại: “Để không gây nên sự tò
mò tôi thường để tóc dài nhưng chúng không ngăn được tôi nhìn thấy tất
cả”. Ưu điểm của con mắt này khá rõ ràng: Emi có thể xem truyền hình
bằng gáy, hay quan sát được đằng sau xe hơi của mình mà không cần kính
chiếu hậu…
Đâu là “con mắt thứ ba” trong mỗi chúng ta?
Hiện có nhiều ý kiến cho rằng, con mắt
thứ ba không có gì khác mà chính là tuyến quả thông (epiphisis) – một bộ
phận nhỏ chỉ bằng hạt đậu, có dạng hình quả lê màu đỏ nâu, nằm ngay
phía trước tiểu não. Đây chính là chiếc anten giúp con người có những
khả năng về ngoại cảm, thu và phát những dạng năng lượng rất nhỏ bé.
Trong khi tìm hiểu tác dụng của
epiphisis, một số người đã chú ý tới một chuyển động kỳ lạ của cơ quan
này. Nó có khả năng xoay tương tự như con mắt người. Người ta còn bàn về
những điểm giống nhau giữa epiphisis với nhãn cầu mắt do nó cũng có
thấu kính và các thành phần thụ cảm màu sắc. Giả thuyết về chức năng
tiên tri của epiphisis còn có thể giúp trả lời một câu hỏi nữa: vì sao
trong các lễ cầu nguyện hay làm phép, các phù thủy từ thời xa xưa thường
phải nhờ đến sự giúp đỡ của những đứa trẻ hay các trinh nữ.
Vấn đề là ở chỗ (hiện nay cũng đã chứng
minh), tuyến quả thông có liên hệ trực tiếp với hoạt động tình dục. Việc
kiêng kỵ tình dục sẽ giúp đẩy mạnh hoạt động của tuyến này. Đối với
những đứa trẻ chưa đến tuổi phát dục, sức mạnh chủ yếu của epiphisis sẽ
không hướng đến lĩnh vực tình dục mà hướng tới lĩnh vực của tinh thần.
Không phải ngẫu nhiên, những người thường xuyên “liên hệ với Thượng đế”
phải thề nguyền kiêng kỵ chuyện này. Điều này sẽ giúp họ đẩy mạnh được
hoạt động của epiphisis.
Theo tư liệu Cảm xạ học
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét